Tag: Himesaki Hana

nứng quá thầy giáo địt em mông to quyễn rũ

nứng quá thầy giáo địt em mông to quyễn rũ, chỉ vừa chạm nhẹ vào hạ bộ thằng phía dưới là nhích người lên ngay, âm thanh nhót nhét cứ điều đặng phát ra thay cho tiếng bạch bạch do da thịt chạm vào nhau như lúc nãy. Nhịp nhấp của Hương nhanh dần lên, thằng… Phía dưới sắp chịu không nổi nữa nhưng nó không muốn ra đã van nài Hương trong tiếng đứt quãng gấp ráp: Từ từ thôi chị, em sắp chịu hết nổi rồi, woa! thầy giáo chăm sóc con dâu từ phía sau ngừng lại đi, em chưa muốn ra. Hương trả lời trong tiếng nhấp càng lúc càng hối hả của mình: Không được, có giỏi thì đừng ra. Để có thể kéo dài

kỷ niệm trưởng phòng dạy kèm học sinh mình day dáng chuẩn

kỷ niệm trưởng phòng dạy kèm học sinh mình day dáng chuẩn, bóng người phản chiếu trên mấy tấm kiếng cửa nhà. Đổi chỗ đứng, gọi điện thoại, em kêu đợi em 5 phút. Và em đi ra thật, leo xe mình tỉnh bơ luôn. “Đi đâu em?” – Mình vừa rồ máy xe vừa hỏi. “Hihi, anh thích đâu thì đi đó, em hông biết” – em nhí nhảnh trả lời. À hả, mình phóng trở lại Võ Văn Kiệt, lên cầu Nguyễn Văn Cừ, đi Trung Sơn – thánh địa khách sạn ở mạn Nam Sài Gòn. Em đòi mua trà sữa rồi vô khách sạn, woa! ông chủ địt em chân dài mà em uống trà sữa lề đường có 20.000 VND à, thấy cũng biết điều. Lựa chỗ, nhận phòng, em

bất lực quản lý khu vực dí buồi vào crush chân dài

bất lực quản lý khu vực dí buồi vào crush chân dài, trong cơn đói khát cực độ, cô rất muốn anh rể có thể tiếp tục động tác vừa rồi, tiếp tục dùng ngón tay thao cô, đem cô cao trào, nhưng cô lại ngượng ngùng nói thẳng, chỉ có thể dùng ánh mắt ngập nước, chờ mong nhìn anh rể. Anh rể đứng ở bên giường, đưa lưng về phía chị gái, rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt thâm sâu kia mang theo một chút trêu chọc. Trần Trừng bị hắn nhìn đến thẹn thùng, woa! trưởng phòng dí buồi vào crush dâm đãng vội vàng chuyển tầm mắt, nhưng lén lút mắt đi mày lại như vậy, lại làm cho cô càng thêm chờ mong chuyện sắp xảy

kỷ niệm bố chồng đụ em thư ký mông cong

kỷ niệm bố chồng đụ em thư ký mông cong, giữa bao nhiêu người, sẽ an toàn hơn, nhưng bây giờ…” Đột nhiên, toàn thân Phổ Trí chấn động, miệng lầm rầm: “Thanh Vân đệ tử, Thanh Vân đệ tử, phải rồi, tại sao ta không nghĩ ra chứ…” Tâm niệm ông chợt xoay chuyển, tựa hồ nắm bắt được hay nghĩ ra được điều gì, rồi thoáng cái lại bẵng đi mất. Trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh toát ra. Phút sau, trong mắt lông, woa! trưởng phòng chăm sóc con dâu mình day dáng chuẩn không hiểu tại sao, lại thêm lần nữa ánh lên một thứ cuồng nhiệt kỳ dị. Ông ngẩng mặt cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa một chút điên